//
bạn đang đọc...
Chính trị - Xã hội, Lý thuyết

Nash Equilibrium – Xã hội thoái hóa


LTS: Ở Việt Nam đã hình thành vững chắc một quan điểm sống của đa số người dân là Makeno. Đó là quan điểm sống bàng quan với những hiện tượng tiêu cực xã hội đang xảy ra quanh ta như tham nhũng, chạy chức, chạy quyền, nịnh bợ, làm ăn giả dối, lừa đảo và đồng thời dung dưỡng cho cá nhân thói ích kỷ, thực dụng. Bấy lâu nay đã có những người đưa ra lời giải cho hiện tượng xã hội này như do sự vô cảm của người Việt và thói quen chạy theo giá trị vật chất thời mở cửa. Song chúng tôi xin vận dụng lý thuyết trò chơi, một lý thuyết nổi tiếng của John Nash để giải thích hiện tượng xã hội này. Hy vọng độc giả sẽ có cách nhìn mới về thực trạng và giải pháp toàn diện cho xã hội Việt Nam hiện nay.

Đầu tiên, chúng tôi xin giới thiệu với độc giả về khái niệm Nash Equilibrium hay gọi là cân bằng Nash – khái niệm trọng tâm của bài viết này. Nash Equilibrium là một tình huống mà các bên lựa chọn chiến lược tốt nhất với giả định những bên còn lại đã chọn được chiến lược của họ. Bài toán cổ điển của Nash Equilibrium là Song đề Tù nhân. Song đề Tù nhân chỉ ra rằng tại sao con người lại thất bại trong việc hợp tác với nhau ngay cả khi hợp tác đưa đến một kết quả tốt hơn cho cả hai.

Song đề Tù nhân

Song đề Tù nhân là một câu chuyện về 2 nghi phạm cướp nhà băng bị cảnh sát bắt. Ví dụ tên của 2 nghi phạm này là Dũng và Trọng. Dũng và Trọng đều được thẩm vấn riêng biệt. Cảnh sát nói rõ cho cả 2 biết rằng: “Ngay bây giờ, cho dù không thú nhận gì cả thì anh vẫn bị giam 1 năm vì tội tàng trữ vũ khí trái phép. Nếu anh nhận tội và tố giác người kia, anh sẽ được tự do. Còn kẻ đồng phạm kia sẽ phải lĩnh án 20 năm tù. Nếu như cả hai cùng thú tội, mỗi người sẽ lĩnh án 8 năm tù.”

Nếu như họ chỉ quan tâm tới hình phạt mà mình phải chịu thì họ sẽ hành động ra sao? Chúng ta biết là mỗi người tù chỉ có 2 phương án: thú tội hoặc im lặng. Hình phạt mà họ phải chịu phụ thuộc vào chiến lược của cả 2.

Chúng ta hãy thử xem Dũng suy nghĩ như thế nào: “Mình không biết thằng Trọng nó định làm gì. Nếu nó im lặng thì cách tốt nhất của mình là thú tội bởi vì mình có thể được tự do thay vì chịu án phạt tù 1 năm. Nếu nó thú tội thì cách tốt nhất của mình vẫn là thú tội bởi vì mình có thể chỉ chịu án phạt 8 năm tù thay vì 20 năm. Thế nên dù thằng Trọng có làm gì đi nữa, mình nên thú tội là hơn.”

Minh họa cho Song đề Tù nhân

Trọng cũng suy nghĩ tương tự như Dũng. Cả 2 đều chọn lựa chiến lược chủ đạo là thú tội. Kết quả là cả 2 đều chịu án phạt 8 năm tù trong khi họ còn có tùy chọn tốt hơn là cùng giữ yên lặng và chịu án phạt 1 năm tù. Đây chính là Nash Equilibrium cho cả 2.

Hối lộ hay không?

Giờ chúng ta hãy xem xét xem tại Việt Nam có hình thành được một Nash Equilibrium không. Thí dụ, tiểu thương biết quan chức A tham nhũng, do đó tiểu thương hối lộ X đô la, và quan chức A biết tiểu thương chỉ có thể kham nổi X nên không đòi thêm, cũng không ít hơn, do đó cả hai “hài lòng với kết quả, sau khi biết nhau quá rõ”. Tất cả tiểu thương đều tuân theo cách hối lộ X đô la mặc dù họ có thể lựa chọn tất cả cùng không hối lộ cho quan chức A này.

Nhiều trường hợp hối lộ trong xã hội Việt Nam cũng tồn tại Nash Equilibrium tương tự, người nhà bệnh nhân biết phải hối lộ bác sĩ, y tá một số tiền nhất định để những người này điều trị bệnh nhân tốt hơn. Hơn thế nữa, tất cả mọi người đều làm như vậy, ai mà không hối lộ thì bệnh nhân sẽ phải chịu đau đớn hơn. Chính vì thế, hối lộ y bác sĩ trong quá trình điều trị trở thành một thỏa thuận ngầm tại Việt Nam. Và các y bác sĩ cũng chấp nhận điều đó. (Tinmoi, 22/02/2010)

Tiến bộ chính trị

Áp dụng vào chính trị Việt Nam, chúng ta có thể thấy rõ ràng là với chế độ độc đảng cầm quyền của Đảng Cộng sản Việt Nam, Việt Nam rất khó đạt được các tiến bộ chính trị cũng như cải cách xã hội. Các đại hội Đảng chỉ là nơi diễn ra các màn dàn xếp chính trị tinh vi giữa các phe nhóm lợi ích trong đảng. Vấn đề Đổi mới lần 2, tái cấu trúc nền kinh tế được đặt ra cách đây 5 năm song nay vẫn không có chút tiến triển nào (BBC Việt Nam, 14/03/2006) Rồi ta thấy rõ hơn ở chương trình cải cách giáo dục của Bộ trưởng Giáo dục Nguyễn Thiện Nhân, sau 2 năm là chương trình cải cách giáo dục của ông ta hoàn toàn thất bại mặc dù đạt được một thành tích ban đầu tương đối ấn tượng (Tintuconline, 21/06/2010). Còn rất nhiều ví dụ khác nữa về tình trạng Nash Equilibrium này trong xã hội Việt Nam.

Nash Equilibrium xảy ra khi mọi phe phái đều hiểu rõ nhau, và không phe nào muốn / dám thay đổi điều họ đang làm nếu tất cả các phe kia đều KHÔNG thay đổi.

Ai dám thay đổi chính trị như Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, kể cả những người từng nắm trọng trách cao trong Đảng, chính quyền như ông Trần Xuân Bách, Trần Độ thì bị mang họa ngay.

Do đó, đại đa số dân chúng VN ở vào tình trạng “learned helplessness” – thụ động bất biến và do kinh nghiệm học hỏi được. “Kinh nghiệm học hỏi” là từ các vụ bắt bớ số tù nhân lương tâm như Nguyễn Tiến Trung, Lê Công Định, Linh mục Lý, và một số khác.

Nói khác đi, không có biến chuyển xã hội tại Việt Nam, cũng không có biến chuyển chính trị. Ai ở đâu, ở yên vị trí đấy, một Nash Equilibrium rất chặt chẽ đã bị hình thành, một loại “trật tự, ổn định xã hội” giữa con cọp, cáo, nai, và thỏ đã hình thành, không thể hoán đổi.

Xã hội thoái hóa
Chính phủ Việt Nam không chơi công bằng, không chấp nhận xáo trộn xã hội cho dù theo hướng lành mạnh (biểu tình chống Trung quốc chiếm Hoàng Sa, Trường Sa), không ép buộc các ngân hàng thua lỗ nặng phải khai phá sản, không chấp nhận các thành phần Chính phủ không ưa thích được bất cứ điều gì cho dù đòi lại mảnh đất có giấy tờ thuộc về họ, v.v…

Trong thực tế, xã hội nào có sự “ổn định chính trị” kiểu Việt Nam là xã hội đó bị thoái hóa. Xã hội không thể, không nên có ổn định chính trị kiểu một bên đàn áp, một bên chịu đựng. Không thể có kiểu yên ắng nơi bên 9 đè bẹp bên 1. Cũng như đánh cờ, đá banh với hạng quá kém, không học được gì, thắng 100 trận không hay, vì chưa bắt đầu đã biết kết quả.

Xã hội phải có thắng có thua, có ngân hàng phá sản, có doanh nhân treo cổ, có Chính phủ bị thay thế, nơi KHÔNG có Nash Equilibrium hoặc ít ra có phe nào đó được thêm lợi mà không làm hại phe nào khác.

Do đó loại “Equilibrium” của VN là loại “tất cả cùng thua, cùng thoái hóa, cùng ôm nhau chết chung”.

Ai cũng là nạn nhân

Khi ở trong tình trạng Nash Equilibrium, sẽ vô cùng khó cho xã hội Việt Nam để bứt phá ra. Tình hình kinh tế – xã hội – chính trị Việt Nam hiện nay đang suy thoái nghiêm trọng và có xu hướng chung là xuống cấp.

Xã hội loạn lạc, lòng người ly tán, quốc gia không hướng THIỆN, mà chi hướng lợi ích cá nhân, do đó, mạnh ai nấy giựt.

Quan to giựt nhiều, quan nhỏ giựt ít, người buôn bán giựt tiền người mua bằng hàng giả, dỏm, kém chất lượng, độc hại.

Thầy cô giáo giựt tiền học trò bằng cách “trả đủa” đứa nào không đóng tiền học thêm, ba mẹ không “biết điều” các ngày lễ tết, nhập học.

Bác sĩ giựt tiền bệnh nhân, ghi toa thuốc không ai hiểu, trừ chính nhà thuốc họ lập ra. Bệnh nhẹ ghi nặng, nhiều thuốc, lại toàn thuốc brand name, trong khi lẽ ra chỉ 1, 2 loại tương dược, thì ghi ra 5-7 loại brand names, mắc hơn mấy chục lần.

VINASINK giựt, Dung Quất giựt, SCIC giựt.

Ai cũng là nạn nhân cả, trong xã hội Cộng sản Việt Nam.

Xã hội tiến bộ
Một xã hội tiến bộ sẽ không bao giờ có Nash Equilibrium, 2 việc này không đội trời chung với nhau [mutually exclusive].

Không bao giờ có thể cùng tiến, chỉ có thể cùng lùi như Việt Nam. Vì sao?

Muốn xã hội tiến bộ thì phải tạo tình trạng cạnh tranh công bằng, và hễ nói đến “cạnh tranh” thì phải có người thắng, người thua, do đó không thể TẤT CẢ CÙNG TIẾN. Tư tưởng và đảng phái cũng vậy.

Diều hâu như Reagan chỉ đúng khi có chiến tranh lạnh, nhờ vậy mà đánh sập khối Xô viết. Bồ câu như Clinton chỉ đúng khi có thời bình, chứ Clinton đã không thể thắng khối Xô viết, và ngược lại Reagan đã không thể xây dựng kinh tế hùng mạnh như Clinton.

Hai đảng của Mỹ luôn thay phiên thắng – thua, chứ không thể cả hai cùng thắng. Một số đông dân chúng thắng, nhưng phải có một số ít bị thua.

Xã hội Mỹ luôn thay đổi, thắng thua xảy ra hàng ngày, không có Nash Equilibrium và chưa từng, và sẽ không từng có.

—————————–

Thay đổi không phải luôn luôn tốt, như khi chính trị Mỹ thay đổi từ Clinton qua Bush con thì mọi việc sụp đổ cả về kinh tế lẫn xã hội, chính trị, quân sự.

Afghanistan là mồ chôn lính Xô viết, làm Liên xô kiệt quệ, góp phần quan trọng vào việc sụp đổ kinh tế vào cuối thập niên 1980. Bush con lại rơi vào cái bẫy chết người này, lại thêm Iraq, quả là ngu xuẩn còn gấp bội hơn các nhà lãnh đạo cuối cùng của Liên xô.

Khủng hoảng kinh tế vẫn đang hoành hành tại nước Mỹ, xã hội phân hóa, lòng dân buồn bã tê tái, kinh tế và xã hội Mỹ khó bao giờ có thể hồi phục bằng khi Bush con chưa nhậm chức.

Tuy có thể thay đổi càng xấu như trên, nhưng một thay đổi khác sau đó – Tổng thống Obama đang cố gắng sửa các sai lầm do Bush con tạo ra – sẽ phần nào hoặc gỡ lại tất cả các sai lầm trước đó.

Rõ ràng, tình hình xã hội Mỹ dù có bi đát cũng không nghiêm trọng bằng tình hình xã hội ngày càng đi xuống ở Việt Nam. Liệu chúng ta có thể nhìn về đâu để tìm ra lời giải cho Nash Equilibrium đang tồn tại ở Việt Nam? Chúng tôi xin gợi ý: câu trả lời chỉ có thể được tìm thấy trong hiến pháp Việt Nam.

————–

Tinmoi, Bác sĩ ăn tiền bệnh nhân: Bóng ma trắng trong bệnh viện, 22/02/2010, http://www.tinmoi.vn/Bac-si-an-tien-benh-nhan-Bong-ma-trang-trong-benh-vien-10124355.html

Tintuconline, Hai không” thất bại?, 21/06/2010, http://tintuconline.com.vn/vn/giaoduc/450222/index.html

BBC Việt Nam, Nhóm lợi ích và tương lai Đổi Mới, 14/03/2006, http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/story/2006/03/printable/060312_nhom_loi_ich.shtml

Tham khảo:

Tầm nhìn, “Chủ nghĩa” vô cảm, 31/12/2010, http://www.tamnhin.net/Vanhoathethao/7684/Chu-nghia-vo-cam.html

Dân luận, Người Buôn Gió – Những cái chết lãng xẹt, 26/01/2011, http://danluan.org/node/7648

Thảo luận

24 bình luận về “Nash Equilibrium – Xã hội thoái hóa

  1. Cám ơn bạn nhé

    Posted by trung | 09/10/2011, 21:31
  2. DDKT ơi,…. đừng liên quan đến chính trị như kiểu TRọng Dũng như thế này. Lại trở thành mục tiêu của ĐCS thôi. Nên quay lại với nghiệp vụ phân tích tài chính.

    Posted by người Việt Nam | 09/10/2011, 22:56
  3. Bạn viết bài này chắc còn trẻ và chưa biết đến nhiều về sự sợ hãi khi sống lâu dưới chế độ CS.
    Tôi kể các bạn nghe một câu chuyện nhỏ trong gia đình tôi. Cách nay hơn 20 năm, khi em gái tôi sinh con đầu lòng, mẹ tôi dành dụm tiền mua 1 con gà bồi dưỡng cho em. Khi thấy tôi ngồi ngoài cửa để làm gà, mẹ đã gọi tôi vào trong làm vì sợ hàng xóm nhìn thấy. Lúc đó tôi phát khùng và nói con gà đâu có phải đồ ăn cắp ăn trộm đâu mà mẹ sợ gì vậy. Bây giờ nghĩ lại thấy thương mẹ vô hạn. Chính tôi là người đã không hiểu nỗi sợ hãi mà mẹ đã sống qua. Cũng xin nói thêm là mẹ tôi đã có huy hiệu 70 năm tuổi đảng cách nay vài năm.
    Bạn luôn cảm thấy mình bị theo dõi, luôn lo lắng vì sợ mình sẽ nói hay làm gì “phạm húy”. Bạn không biết gì và cũng không có ý định muốn biết gì thêm ngoài những điều họ cho bạn biết và vì vậy bạn chẳng thể có nổi suy nghĩ hay chính kiến gì của riêng mình. Mọi thứ đã được lập trình sẵn cho bạn: vào Đội, vào Đoàn, vào Đảng, sống và suy nghĩ theo những gì mà người ta dạy cho bạn ở trường và tin tưởng rằng đó là con đường duy nhất và tốt nhất cho tất cả mọi người.
    Bạn nhắc đến Lê Công Định và Nguyễn Tiến Trung trong bài viết. Tôi cũng đã từng rất ngưỡng mộ họ. Nhưng nếu bạn theo dõi họ trong phiên tòa phúc thẩm thì bạn phải hiểu chế độ này tàn bạo đến thế nào. Tôi đã theo dõi phiên tòa ấy và thấy đau xót vô cùng khi chứng kiến cách mà những con người ấy “nhận tội”. Tôi không hề trách họ. Tôi hiểu những gì mà họ phải chịu đựng.
    Trò chơi trong xã hội này không chỉ kết thúc bằng những năm tháng tù đày của cá nhân bạn đâu. Khị bạn bị cầm tù vì lý do chính trị thì gia đình bạn, những người thân yêu nhất của bạn cũng chẳng thể yên ổn mà sinh sống làm ăn. Liệu bạn có thể dũng cảm đến mức để họ phải chịu đựng điều đó?
    Khi không thể làm được gì thì người ta theo chủ nghĩa mackeno cũng là điều dễ hiểu.

    Posted by NHT | 09/10/2011, 23:46
    • Phân tích cũa NHT rất hay..

      Posted by trần tiến | 10/10/2011, 07:30
    • Đúng vậy, chúng tôi thuộc thế hệ sau. Thế hệ sinh ra mà chưa sống thực sự trong thời bao cấp. Nhưng chúng tôi cũng ráng tìm hiểu mọi thứ qua sách vở, bài viết lề trái về CS nên cũng hiểu hết được phần nào nỗi sợ hãi của những người từng trải qua sự khủng bố của chế độ này. Việc lập trình cuộc sống như bạn nói xảy ra y chang ở các nước XHCN trước kia cũng như trong tác phẩm 1984 của George Orwell. Rồi những câu chuyện về số phận những nhà văn đấu tranh cho dân chủ, công bằng thời kỳ Nhân văn – Giai phẩm. Câu chuyện luật sư Nguyễn Mạnh Tường cố gắng trong vô vọng sau khi hoàn thành một việc phải làm. Những câu chuyện đó gắn kết với cuộc sống hiện đại cực kỳ rõ nét như nhắc nhở chúng ta: “Bản chất chế độ CS này vẫn thế”. Họ không chấp nhận đối lập, đối kháng.

      Họ làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đây là một Nash Equilibrium vô cùng tai hại, vì cả hai đều bị hại, vì xã hội không thể phát triển, CS không chấp nhận phản biện nên ngày càng ngu muội, sai lầm.

      Về người dân, thực sự quá khó để họ phá ra cái Equilibrium này nên chấp nhận số phận cũng là điều dễ hiểu. Tôi cũng thông cảm cho Trung, Định giống như bạn.

      Posted by ddkt | 10/10/2011, 09:02
  4. Cần phải tuyên truyền mạnh mẽ, vì tôi nghĩ mình gia nhập WTO thì thông tin được mở rộng, nhiều người đã có được thông tin về bản chất của chế độ. Càng nhiều người biết càng tốt. Khi phần lớn dân số biết được và mở rộng được tri thức thì tức khắc chế độ cộng sản sẽ sụp đổ. Khi 10 tr người chấp nhận hy sinh vì không thể chịu được nổi sự đè nén của chế độ, vượt qua được sự sợ hãi thì khi đó là ngày tàn của chế độ thôi.

    Posted by pd | 10/10/2011, 08:34
  5. Lê Công Định và Nguyễn Tiến Trung quá tệ khi nhận tội và xin khoan hồng , chẳng so sánh được với Cù Huy Hà Vũ !

    Posted by BABYBOOMER | 10/10/2011, 08:39
  6. Phải thông cảm cho họ thôi, còn TS CÙ HUY HÀ VŨ thì là anh hùng dân tộc rồi. Tôi đề xuất mở một đường phố mang tên Cù Huy Hà Vũ ngay khi ông còn sống.

    Posted by pd | 10/10/2011, 08:51
  7. Tình yêu dân tộc và yêu dân của TS Cù Huy Hà Vũ là vô hạn. Hành động của ông đã tiếp nối được truyền thống yêu nước của dân tộc có hàng nghìn năm lịch sử.

    Posted by pd | 10/10/2011, 08:59
  8. Phải nói rằng chủ nghĩa Mackeno – tức lối sống ‘mặc kệ nó’ thằng nào chết thì chết, miễn mình không chết, gia đình vợ con mình kg chết là ok rồi!) là một trong những ‘thành công vĩ đại’ nhất (cái kia là sự đói nghèo) mà các chế độ độc tài toàn trị theo chủ nghĩa cộng sản đem lại cho xã hội họ, trong đó có VN.

    Thực tế họ còn thành công hơn thế nhiều. Đó là đã khiến cho không ít trí thức khoa bảng từ sợ hãi ‘mackeno’ mà còn dẫn đến những ngộ nhận sai lầm chết người. Họ có thời cứ ngỡ mình ‘đấu tranh phục vụ cho đất nước dân tộc’ để rồi phải ân hận vì chỉ là những con rối của chủ nghĩa bất nhân cộng sản. Điển hình về tập thể thì có lấy tấm gương Mặt trận giải phóng miền nam (bị giải tán vào khoảng năm 1980 đã khiến không ít trí thức nằm vùng ngỡ ngàng thất vọng, về cá nhân có thể xem sự ‘lạc đường’ của ông Đào Hiếu để suy gẫm.

    Thậm chí cho đến mãi gần đây vẫn còn khong ít người vẫn mắc sai lầm, nhưng theo cách khác nguoc lại, chống đối lại họ cũng sai lầm nốt. Đó là trường hợp Ls.Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung (cùng với Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long) và có thể cả Ls.Cù Huy Hà Vũ mà các bạn nhắc đến. Chuyện đã cũ nhưng đến giờ tôi chắc vụ án vẫn khiến nhiều người vẫn băn khoăn không lý giải nổi. Liệu có phải vì nhiều năm họ chịu ảnh hưởng bởi lối giáo dục nhồi nhét cộng sản mà họ bây giờ muốn quay sang chống lại cũng chẳng được sáng suốt lắm trong cách đấu tranh của mình chăng?

    Nếu không thì tại sao toàn là những trí thức khoa bảng học Đông học Tây, hiểu nhiều biết rộng, được nhiều người ngưỡng mộ như họ mà lại có những hành vi phát ngôn ‘nông nổi’ khinh xuất đến khó hiểu?

    Nguyễn Tiến Trung thì có vẻ rất thích bức bình phong về tấm hình chụp chung với vợ chồng TTg.Bush!!! (không biết ông Bush có biết chuyện Trung bị bắt mà imlặng thế nhỉ?) Trần Huỳnh Duy Thức với ‘giấc mơ’ bộ trưởng Kinh tế, với Le Công Định là sai lầm sang Thai Lan dự lớp học do Việt Tân tổ chức, Cù Huy Hà Vũ vào Sàigòn đi công việc sao không tự biết mình đang nằm trong tầm ngắm của công an để ở qua đêm tại chú ruột Cù Huy Chữ mà lai hẹn hò với một nữ luật sư tại khách sạn, để rồi những gì phải đến đã đến…???? Gần đây một vị giáo sư đại học là ông Hà Văn Thịnh ở Huế cũng đã phải nói lời xin lỗi d/v TGM Ngô Quang Kiệt, xin Ngài tha thứ vì đã ‘trót dại’ công khích Ngài hồi 2008 vì đã mù quáng tin lời cán bộ!

    Bài nhận định phân tích của DĐKT khá thuyết phục, sâu sắc là suy nghĩ của tầng lớp ‘triết gia’, qui tộc sống ở ‘thượng tầng khí quyển’, với một hạ tầng xã hội còn nghèo nàn thấp kém nhiều mặt như VN, còn những sai lầm của nhiều trí thức như trinh bày trên chắc còn sẽ là khó chấp nhận voi nhiều người. Báo chí trong nước cũng nhắc đến Mackeno như một trong những vấn nạn của đất nước hiện nay, nhưng rốt cuộc mackeno vẫn cứ mackeno

    Posted by Tala | 10/10/2011, 10:11
  9. “Liệu chúng ta có thể nhìn về đâu để tìm ra lời giải cho Nash Equilibrium đang tồn tại ở Việt Nam? Chúng tôi xin gợi ý: câu trả lời chỉ có thể được tìm thấy trong hiến pháp Việt Nam.”
    Cảm ơn với tác giả vì bài viết quá hay!

    Posted by Thợ xây | 10/10/2011, 11:03
  10. Tôi sợ, thực sự sợ. Nếu các bạn 1 lần bị bắt nhốt vào nhà giam vì bất cứ tội gì, bạn có thể bị đánh đến trào đờm hay thậm chí xuất huyết não mà chết trừ khi bạn đưa tiền lót tay cho họ hoặc có người “làm to” bảo lãnh.
    Tối thấy mình là thằng hèn khi không dám đấu tranh cho tự do của mình và dân tộc mình vì mình đã có vợ. Đời không chỉ có 1 mình mình muốn sao cũng được. Vì thế tôi bi quan lắm, những thằng có vợ con đuề huề, nhà cao cửa rộng, công việc tốt đẹp là những thằng chẵng dám đấu tranh vì cái gì cả. Tôi chỉ hi vọng vào lớp trẻ, bọn chưa vợ con gì. Chúng nó bây giờ còn ham chơi game nhưng khi kinh tế suy sụp. Thất nghiệp tràn lan, bọn này sẽ không còn tiền để chơi nữa. Chúng nó phải đi ăn trộm, ăn cướp. Những thằng ăn cướp được là những thằng có thể thay đổi được điều gì đó chứ không phải chúng ta.

    Posted by Phạm Ngọc Anh | 10/10/2011, 15:42
    • Bạn Phạm Ngọc Anh phát biểu gì lung tung thế nhỉ?
      Nếu bạn đã bị bắt bị đánh và ban sợ, thực sự sợ thì bạn cũng không có gì phải xấu hổ.

      Bạn nói “mình là thằng hèn khi không dám đấu tranh cho tự do của mình và dân tộc mình vì mình đã có vợ”, vậy trước đây khi chưa có vợ thì sao?

      Xã hội thời nào cũng vậy, chuyện rất đương nhiên là bao giờ cũng có kẻ dũng và có kẻ hèn và điều đó không hoàn toàn phụ thuộc vào hoàn cảnh.

      Posted by TRANTHE | 10/10/2011, 19:28
    • Chắc chắn bạn chưa phải là người sợ nhiều nhất. Những comment của bạn ở đây chất chứa đầy nỗi đắng cay nhưng thật sự sắc sảo và đó không phải là cách mà những người thực sự hèn thường làm.
      Tôi đã gặp một số bạn thuộc thế hệ 6x và 7x còn không bao giờ đọc báo lề trái trên mạng vì sợ an ninh CS phát hiện ra mình đang truy cập vào những trang này. Tôi cũng không rõ do đâu mà các bạn ấy lại nghĩ như vậy. Sợ hãi đôi khi làm người ta trở nên tê liệt, giống như bị thôi miên vậy và mất đi sự sáng suốt để suy xét. Nhưng ai đó đã nói rằng “điều duy nhất khiến chúng ta phải sợ chính là nỗi sợ hãi” và khi nhận thấy được nỗi sợ của mình thì dần dần chúng ta cũng tìm được cách để vượt qua nó. Chẳng ai mong muốn gặp an ninh CS để rồi góp phần làm dài thêm cái danh sách những người tự nhiên chết trong đồn công an. Chúng ta chỉ có một cuộc sống và có lẽ cũng cần biết cách bảo vệ cuộc sống đó cho những việc có ích hơn.
      Mỗi khi tuyệt vọng, tôi thường nghĩ đến cuộc đời của nhà thơ Hữu Loan. Con người tài hoa và cương trực ấy đã sống một cuộc sống rất dài và phần lớn cuộc đời ông đã rơi vào những năm tháng tăm tối nhất của lịch sử đất nước. Nhưng ông đã sống qua và ra đi thanh thản. Ông đã hiên ngang để “làm người” (như lời ông nói). Tôi biết rằng xung quanh chúng ta luôn có những con người như vậy. Họ có thể không sáng chói như ông nhưng họ chính là những người góp phần gìn giữ lương tâm của dân tộc.
      Tôi nghĩ mọi người vào đây, tìm thấy ở đây những thông tin bổ ích và thú vị cho công việc và cuộc sống của mình, bảo vệ tài sản của mình trước những cơn bão trên cái “thị trường định hướng XHCN”, bởi vì xét cho cùng, chúng ta và gia đình chúng ta cần phải độc lập về kinh tế trước đã rồi mới có thể nói chuyện độc lập về tư tưởng. Tôi rất cảm ơn các bạn ở BBT đã tạo ra và duy trì trang này để chúng tôi có được nơi gặp gỡ và chia sẻ những suy nghĩ của mình.

      Posted by NHT | 11/10/2011, 09:40
    • gửi bạn Phạm ngọc Anh : sao bạn lại hy vọng vào bọn ăn trộm. Nó đã ăn trộm thì cái mà nó có thể dạy bạn cũng là mánh khóe ăn trộm thôi.

      Posted by HANQUANGTU | 19/10/2011, 21:12
  11. Lịch sử ta đã ghi nhận từ thời Đinh, Lê, Lý, Trần … nội bộ triều đại đang vững vàng như nhà Trần mà giặc ngoại xâm vào thì có mạnh như Mông Nguyên cũng 3 lần thảm bại, nhưng xã hội đang thoái hóa mà gặp phương bắc bành trướng thì triều đại đó chắc chắn phải sụp đổ và nhân dân ta lại quật cường khởi nghĩa giành lại độc lập dân tộc. Luận cổ suy kim…

    Posted by mangianghong | 11/10/2011, 08:59
  12. Hiện tượng mackeno nghe có vẻ bi đát nhưng cũng là một hiện tượng khách quan của xã hội vào những thời điểm lịch sử nhất định. Đó là sự điều chỉnh hành vi của con người theo hướng an toàn tạm thời cho bản thân và gia đình mình. Nó cũng cho thấy, mặc dù xã hội đã xuất hiện mâu thuẫn và bức xúc nhưng chưa lên tới đỉnh điểm.
    Hiện tượng mackeno trong xã hội nào cũng có. Thời kỳ nhà Nguyễn làm vua bù nhìn cho Pháp, cũng có biết bao con người phải mackeno để sống qua ngày trong đó có những ông vua tiến bộ như Duy Tân, Bảo Đại, hoặc những viên chức, nhà văn của thời kỳ trước khi có Đảng như Nguyễn Tuân (chán mà không biết làm gì chỉ biết “rúc” đầu trong các tác phẩm của mình để quên đi những cái chán chường của xã hội).
    Chúng ta đấu tranh được gì thì cứ đấu tranh, nhưng cũng không nên chán chường với hiện tượng mackeno hiện nay.
    Nhân tiện nói về Lê Công Định, tôi cho rằng, ông ấy là một nhà cách mạng nửa vời, có chuyên môn Luật sư và kinh tế rất giỏi, nhưng nhận thức chính trị và bản lĩnh chính trị còn quá non nớt. Cái này so với các nhà cộng sản trước đây còn thua xa. Về nhận thức chính trị, ông quá ngây thơ khi không biết phân tích tình hình chính trị trước khi hành động. Ông không biết rằng Đảng đang lãnh đạo độc quyền mang lại lợi ích cho một bộ phận Cán bộ Đảng viên rất hùng hậu. Họ đang ngồi mát ăn bát vàng mà không phải làm gì giống như các thành viên Hoàng gia trước đây. Ông hành động vì một xã hội dân chủ biến thể chế chính trị từ Độc đảng sang đa đảng dù bạo động hay bất bạo động thì cũng là tìm cách tước đi cái quyền lợi hoàn toàn của kẻ đang mạnh với đẩy đủ lực lượng công an và bộ đội hùng mạnh, thì bì họ “đánh” hay “tát vỡ mồm” là chuyện dễ hiểu. Cách mạng thì phải từng phần, cái này lại phải học lại của các đồng chí cộng sản trước kia, trước khi xin ăn cơm xôi gà thịt thì hãy xin bát cháo lót bụng cho đỡ đói, thì cái kẻ đang ăn xôi gà kia sẽ dễ dàng nghĩ đến việc chia xẻ ban phát. Chứ còn, vào để đòi “giành” cái mâm xôi gà thịt ấy để ăn, trong khi chủ nhân phải nhịn thì rõ ràng, kẻ ban phát này sẵn sàng đánh “kẻ ăn xin” đến chí mạng. Không hiểu tình hình mà dám công khai hành động liều lĩnh như vậy thì “ăn đạn” là phải.
    Về bản lĩnh chính trị thì, dù tôi rất thông cảm cho cách nhận tội của Lê Công Định (chắc bị đánh đau quá, hoặc bị hù dọa nhiều quá, phải nhận tội để được khoan hồng), cũng đành phải nói: ông là nhà cách mạng nửa vời. Bản lĩnh chính trị là bản lĩnh chấp nhận mọi khó khăn thách thức để theo đuổi mục tiêu chính trị của mình. Ít nhất thì cũng phải được như Cù Huy Hà Vũ, dù tù đầy phía trước như thế nào vẫn hiên ngang, bất khuất. Cái này một lẫn nữa lại phải học các đồng chí cộng sản chân chính trước đây. Bị Pháp, Mỹ tù đầy, tra tấn nhưng vẫn giữ được khí tiết đấu tranh bảo vệ niềm tin của mình.

    Về Cù Huy Hà Vũ, tôi ngưỡng mộ tinh thần quật cường của ông, tuy nhiên cái làm ông thất bại ở đây là sự quá tự tin cũng như cách hành xử coi thường thực tại khách quan. Ông luôn lấy tiếng là Luật sư, dù ông nghiên cứu và làm việc về Luật tương đối lâu, nhưng ông lại cố tình lờ đi thực tế khách quan về Luật. Không biết ông cố tình hay không hiểu: Hiến pháp là dạng luật chung chung nhất của một đất nước, ở Việt Nam thì lại càng chung chung. Người ta phải tuân thủ cái biểu hiện cụ thể nhất của pháp luật là những cái Nghị định, thông tư hướng dẫn, quy định địa phương, nội quy khu vực, cơ quan trong khuôn khổ cái Hiến pháp đó chứ không phải là vận dụng hiến pháp theo cách của mình. Ví dụ trước khi kiện thủ tướng, ông phải tìm hiểu xem quy định cụ thể nhất về kiện thủ tướng là gì, nếu chưa có thì trước hết phải xúc tiến để cho nó có, còn nếu có nghị định hay thông tư hướng dẫn nào đó nói rằng: công dân không có quyền kiện thủ tướng thì trước hết hãy kiện cái cơ quan ban hành cái thông tư hướng dẫn đó, để họ phải ban hành quy định cụ thể về kiện thủ tướng như nào để mà theo. Chứ kiện thủ tướng như vậy, mặc dù được coi là một hành động dũng cảm, nhưng sẽ bị nhiều người đánh giá là “kiện linh tinh”. Việc ứng cử Bộ trưởng bộ thông tin cũng vậy, đáng ra ông phải tìm hiểu quy định cụ thể về việc tự ứng cử như thế nào, chứ không thể căn cứ vào Hiến pháp chung chung rằng: mọi công dân có quyền tham gia vào bộ máy hành chính nhà nước…
    Làm chính trị thì phải linh hoạt khôn khéo, việc tiếng tăm không tốt về ông trong việc giải quyết các tranh cãi, kiện tụng với các thành viên trong gia đình mà ông không tìm cái giải quyết ổn thỏa trước khi ông ứng cử đại biểu quốc hội, cũng như ông không chịu “uốn lưỡi” tạm thời “chạy chọt, nịnh bợ” thành viên Mặt trận tổ quốc địa phương để vượt qua các vòng hiệp thương cho thấy kinh nghiệm chính trị của ông còn nhiều non nớt. Đến như Hồ Chí Minh được nhiều người ca tụng (dù cho bị tuyên truyền hay không) cũng đã từng chấp nhận lùi một bước để tiến hai bước..trong nhiều tình huống, huống chi là Cù Huy Hà Vũ. Ông cứ căng như dây đàn để rồi bị rớt ngay từ vòng hiệp thương địa phương thì làm sao vào Quốc hội được. Giá như ông chịu khó “lùi một bước” chấp nhận luồn lách giống như biết bao cán bộ đảng viên Cộng sản hiện nay để vào Quốc hội cái đã rồi lúc đó, mạnh dạn công khai phản biện như nhà sử học Dương Trung Quốc có tốt không.
    Cù Huy Huy Hà vũ quá khinh địch hoặc quá ngây thơ. Sau một loạt vụ đình đám, chẳng nhẽ ông không biết là mình đã lọt vào danh sách đen của công an, để rồi vào tròng trong một tình huống lãng xẹt: trong phòng khách sạn với một nữ luật sư.

    Nhân tiện đây tôi xin góp ý tới Ban biện tập và các chuyên gia về mô hình dân chủ tương lai ở Việt Nam. Tôi thấy cách thức quý vị làm còn chưa rõ ràng, vì thế khả năng thuyết phục mọi người hướng theo còn hạn chế. Quý vị và các bạn liên tiếp nói về việc hướng Việt Nam theo mô hình đa đảng mà không biết rằng, đa đảng có nghĩa là 2 đảng, 3 đảng hoặc đến 100 đảng phái. Tuy nhiên 2 đảng hay 100 đảng có tích cực hay không còn phụ thuộc vào điều kiện hiện nay của Việt Nam.
    Hãy thử tưởng tượng nếu Đảng Cộng sản của chúng ta cho phép đa đảng, lập tức xuất hiện cả trăm đảng phái. Việc quản lý như thế nào trước sự hỗn loạn này? Sự hỗn loạn này có thể làm kinh tế đình đốn tụt hậu ngay lập tức rồi không biết cuộc sống của người dân ra sao. Vẫn biết, trước khi có ổn định lâu dài thì phải có hỗn loạn hoặc xáo trộn tạm thời. Nhưng quý vị đã lường trước được là sự hỗn loạn này kéo dài bao lâu chưa? Đất nước và người dân có thể chịu đựng được bao lâu trước khi bị nước ngoài xâu xé? Irac, Apganistan, Li Bi, Palestine đó sẽ là một trong các viễn cảnh nếu đa đảng mà không có mô hình cụ thể?
    Tôi cũng là một Đảng viên, cũng như biết bao nhiêu người dân có tri thức khác, cũng đang bất bình trước sự xuống cấp không biết có ngăn nổi hay không về mặt đạo đức của hệ thống lãnh đạo hiện nay, làm kinh tế lạm phát kinh niên, tiền của công bị thất thoát vô cùng tận. Chúng tôi cũng muốn thay đổi, nhưng thay đổi như thế nào cho khoa học để cái được nhiều hơn cái mất vẫn là câu hỏi của nhiều người có lương tri hiện nay?

    Vậy quan điểm của tôi về sự thay đổi nếu có, đó là đấu tranh đề được quyền lợi dần dần. Mà cụ thể thay vì kêu gọi đa đảng, hãy kêu gọi để những Đảng viên cộng sản chân chính chia xẻ một phần quyền lực của Đảng Cộng sản hiện nay. Tức là đấu tranh để có thể có thêm một Đảng Cộng sản đối lập ở đất nước này. Một mặt sẽ tạo ra sự giám sát chặt chẽ hơn đối với đảng cầm quyền, mặt khác tạo ra sự cạnh tranh để đảng cộng sản cầm quyền luôn luôn tích cực nhìn lại mình và sửa mình. Lúc đó sẽ thúc đẩy nhanh tinh thần “phê và tự phê’ trong đảng cầm quyền. Lúc đó các cán bộ đảng viên của ĐẢng cộng sản cầm quyền sẽ sống và làm việc có trách nhiệm hơn với dân.
    Một đất nước mà người dân đang sống quen với hòa bình, sự hỗn loạn có nguy cơ gây ra chiến tranh do sự sụp đổ của chính quyền hiện nay sẽ là điều không ai mong muốn. Vì thế tuyên truyền và đấu tranh cho đa đảng triệt để là điều mà ngay kể cả người muốn thay đổi cũng không muốn cổ súy ủng hộ chứ đừng nói đến những người đang được hưởng lợi từ chế độ hiện nay, trong đó có cả những người dân đang có công ăn việc làm ổn định, hoặc chí ít đang có môi trường sống an toàn
    Một điều nữa, tôi xin nhắc lại chân lý về đảng cầm quyền mà Lê Nin đã từng nói: Giai cấp thống trị (đảng cầm quyền) không bao giờ tự nguyện bàn giao địa vị lãnh đạo, hay quyền lợi lãnh đạo cho bất kể đảng phái, hay nhóm người nào trong xã hội. Chỉ có cách mạng mới làm được việc này. Mà cách mạng không chỉ là lời nói xuông mà khi cần thiết phải có cả bạo lực cách mạng. Mà muốn sử dụng bạo lực cách mạng khi cần thiết thì phải xây dựng sức mạnh cách mạng. Mà muốn xây dựng bạo lực cách mạng thì cái đích tuyên truyền phải đúng cái đã, sau đó là cách thức tuyên truyền, trước khi có được quần chúng nghe theo và ủng hộ sự thành lập của cái gọi là “Đảng Cộng sản đối lập”.
    Cái này, chúng ta không nên học ai khác, mà học chính cụ Hồ kính yêu của chúng ta hồi xưa đó. Sau khi biết được chân lý là phải tập hợp lực lượng quần chúng, những người vô sản thành ĐẢng cộng sản thì mới có thể liên kết công nông-trí thức tới doanh nhân, thì mới lật đổ được kẻ thống trị tàn ác (thực dân Pháp, đế quốc Nhật). Chủ thuyết đúng rồi, sau đó là đến cách thức tuyên truyền vận động đào tạo. Tất cả việc đó cụ Hồ đã bí mật tuyên truyền và đào tạo hạt nhân ở nước ngoài trước khi gửi về Việt Nam để rồi hình thành 3 nhóm cộng sản trước khi thành lập Đảng Cộng sản VN
    Việc hình thành Đảng cộng sản đối lập ở VN hiện nay cũng vậy. Đó là ý kiến của người nhát như thỏ đế như tôi. Nếu quý vị, chuyên gia về dân chủ nào thực sự vì người dân Việt Nam hiện nay thì hãy xem xét nó. Với tôi, tất cả các Đảng do dân bầu lên một cách đàng hoàng chính đáng đều là Đảng Cộng sản. Trước khi quý vị làm việc lớn thì quý vị phải nhận thức rõ điều đó: đừng có chủi cộng sản. Những người Cộng sản chân chính là những người tuyệt vời nhất. Hi sinh quên mình vì quần chúng nhân dân, chứ không phải như mấy ông nghị bên Mỹ toàn là những triệu phú (tất nhiên họ làm được nhiều việc cho dân thì họ cũng có quyền nhận nhiều thù lao, nhưng họ không vĩ đại như những người cộng sản chân chính – chân chính đấy nhé chứ không phải là như rất nhiều cán bộ Đảng viên bây giờ

    Posted by Con cháu Hồ chủ tịch | 02/02/2012, 23:36

Trackbacks/Pingbacks

  1. Pingback: Nash Equilibrium – Xã hội thoái hóa | ixij - 09/10/2011

  2. Pingback: Điểm tin Thứ Hai 10.10.2011 « TIN TỨC HÀNG NGÀY – Online - 10/10/2011

  3. Pingback: ! | Hot Sexy Funny - 10/10/2011

  4. Pingback: Tin thứ Hai, 10-10-2011 « BA SÀM - 10/10/2011

  5. Pingback: Tin thứ Hai, 10-10-2011 | phamdinhtan - 10/10/2011

  6. Pingback: Anhbasam Điểm Tin thứ Hai, 10-10-2011 | bahaidao - 11/10/2011

Đáp lại

Mốc lịch sử

Kết kim25/05/2012
Kể từ 25-05-2012, mọi giao dịch bằng vàng miếng sẽ bị coi là bất hợp pháp. Công an sẽ tịch thu hết tang vật giao dịch trái phép này.
Free Translation Widget

Liên hệ

Mọi ý kiến đóng góp, thông tin xin các bạn hãy gửi về hộp thư:
dudoankinhte@fastmail.fm

Disclaimer

Mọi thông tin dự đoán kinh tế của trang Dự đoán kinh tế chỉ mang tính chất tham khảo. Chúng tôi không chịu bất kỳ trách nhiệm nào với quyết định đầu tư của độc giả.

wordpress visitor counter